Tin tức
Một ngày tình nguyện tại Bình Phước – đi để học, để biết sẻ chia
- 12/09/2011
- Posted by: Nguyễn Thành Nhân
- Category: Câu lạc bộ Ước mơ Tin tức
Buổi tối thứ 7 quá vui nên đã kéo dài hơn dự kiến một chút. Không khí trung thu CLB Ước mơ bên cạnh những chiến sĩ yêu quí, gia đình… thật là ấm cúng. Rồi sinh nhật Nhật Minh, Cung Nghi thật ấn tượng. Hôm nay lại gặp nhiều chiến sĩ cũ đến với ATY – rất bất ngờ và hạnh phúc. Thì ra, lâu nay mọi người đều nắm thông tin offline hay huấn luyện nhưng bận học quá nên không tham gia, cho đến hôm nay có thời gian rảnh mới thu xếp đến.
Trở về nhà cùng với Bảo Ngọc, Tuấn Anh (Hà Nội), Ngọc Hải, thì Duy Phát cùng em trai, Minh (chiến binh thép), Vĩnh Hào qua ngủ nhờ để sáng mai đi cho tiện. Phải đến gần 11 giờ mới bắt đầu chợt mắt. 4g30 đã dậy và xe đến trễ nên phải đến 6g30 mới đến Điện Biên Phủ. Các chiến sĩ đều có mặt đông đủ.
Hành trình về vùng đất nghèo nhất miền Đông Nam bộ – Bình Phước, cũng là vùng đất mở đầu tấn công giải phóng miền Nam, vùng có nhiều đồng bào dân tộc sinh sống. Và nơi mà các chiến sĩ CLB Ước mơ đến cũng là vùng rất nghèo, chủ yếu là người dân tộc Stieng sinh sống. Đường đi mỗi lúc một dốc cao, dốc dựng đứng trông nguy hiểm. Núi rừng lúc ẩn lúc hiện trông rất đẹp, nhất là những thung lũng hiện ra trông như một bức tranh hùng vĩ. 3 chiếc xe cứ bon bon tiến về phía trước. Từ lộ đi vào nơi sinh hoạt khoảng 5 km thôi vậy mà xe chạy hơn 30 phút. Đường sình lầy, nguy hiểm, đất đỏ nhão nhẹt, làm bánh xe trôi đi như không có ma sát.
Đến ngôi trường Đồng Tiến B – có lẻ cảnh nghèo của các trường miền quê không quá xa lạ với tôi và nhiều vị phụ huynh đi cùng, nhưng rất xa lạ với các chiến sĩ. Không có một chút thời gian nghỉ ngơi, mỗi người một tay, một dây chuyền chuyền đồ từ xe vào. Không ngại nước đọng thành vũng; không ngại đất đỏ bám quần… những chiếc giày đẹp vẫn lội bùn, đi vào lầy để bưng đồ. Điểm 10 cho tinh thần làm việc của chiến sĩ và điểm 0 cho những ai không biết chọn dép hay giày bình thường để mang trong vùng này.
Cả 130 người ai cũng có việc. Ăn trưa vội vàng dưới nắng gắt, rồi nhanh chóng chuẩn bị trò chơi cho các em. Nhóm tập kịch, nhóm dân vũ, phụ huynh và nhóm hậu cần chuẩn bị cho quà tặng… Không khí trở nên vui hơn khi có một nhóm múa lân xuất hiện và hơn 100 em thiếu nhi đến sớm bu xung quanh con lân. Nhìn con lân sơ sát đến tội nghiệp nhưng cũng thấy hay hay, bài học đầu tiên cho dành cho chiến sĩ phải biết tận dụng và sử dụng những gì mình đang có. Đối với vật chất không quá cầu toàn, và không bao giờ là đủ cả.
Không khí trên sân trở thành ngày hội khi các trò chơi bắt đầu. Khỏi phải nói, các em tham gia nhiệt tình thế nào và các bạn CLB cũng cổ vũ nhiệt tình thế ấy. Cơn mưa ập đến, áo mưa, dù bung ra nhanh chóng. Lúc này mới thầy được tình cảm của các chiến sĩ, sẵn sàng đội mưa để che mưa cho các em. Bài học thứ hai về sự sẻ chia. Rồi đây trên đường đời, các con không chỉ lấy về phía mình những điều mình muốn mà cần phải cho đi. Rồi các con sẽ thấy giá trị của việc cho đi nó quí và tuyệt vời đến dường nào. Ngay ngày hôm qua, các chiến sĩ của thầy cũng đã bắt đầu cảm thấy mình phải có trách nhiệm hơn với xã hội đấy.
Cơn mưa đến lại đi thật quái ác. Hết bung dù, xếp dù, hết che áo mưa lại lau đầu… Nhưng không ai mệt, không ai nản. Cả nhóm đan tay vào nhau làm hàng rào che chắn cho các em, cùng nhảy theo những điệu nhạc rộn ràng. Bài học về sự gắn kết là bài học thứ 3 tạo nên sức mạnh của gia đình chúng ta. Dù được diễn hay không diễn, dù quản lý nhóm hay hậu cần mọi người đều thấy mình có giá trị.
Khi kết thúc, cơn mưa quái ác ập đến thật nhanh. Không kịp phát quà cho các em. Thế là phương án đưa các em vào phòng được thực hiện. Mọi việc cũng diễn ra tốt đẹp. Trong khi các chiến sĩ đang vui mừng “chiến thắng” thì phụ huynh âm thầm dọn dẹp các lớp học. Để sáng mai các em vào có phòng sạch sẽ mà học. Từng miếng rác được quét sạch, phòng trở lại sạch sẻ như ban đầu. Một bài học đắc giá mà phụ huynh dạy cho các chiến sĩ: phải quan tâm đến ngày mai, chứ không chỉ cho đi và quan tâm đến bây giờ.
Trở về từ Bình Phước, trời tối nhanh. Cơn đói ập đến thật khủng khiếp. Tất cả các thứ ăn được đều được sử dụng triệt để. Vậy mà vẫn không thể nào chống chọi nổi. Thế mới biết các em lang thang giỏi thật, có thể nhịn vài hôm là bình thường. Tiệm bán bánh mì được dặn 150 ổ, nhưng nhớ lộn vào ngày hôm sau. Thế là đoàn người vẫn đi tiếp trong cơn đói bụng. Đến Bình Dương, tô bún bò thơm phức và rất ngon đã làm cho các chiến sĩ hồi sức trở lại.
Phải nói, quá nhiều cảm xúc trong chuyến đi Bình Phước lần này. Xin cảm ơn quí phụ huynh, cảm ơn các chiến sĩ và các cấp bộ Đoàn tỉnh Bình Phước.